Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn tiêu biểu của văn học đương đại Việt Nam, đặc biệt với những tác phẩm mang đậm hơi thở của vùng đất Nam Bộ. Trong Cánh đồng bất tận, bà sử dụng phương ngữ Nam Bộ một cách tự nhiên và tinh tế, góp phần tạo nên màu sắc địa phương đặc trưng. Chẳng hạn, trong đoạn văn:

"Tao với con Nhạn thương nhau từ nhỏ, lội đồng mót lúa, chăn trâu, bắt cá lia thia. Tới hồi lớn, con nhỏ ưng thằng hai Xà Beng. Tao cười, tao biểu thôi mày ham, thằng đó tối ngày vác búa chạy theo xe ben, đen thui như cục than, gặp tao tao còn hết hồn, bộ mày không sợ sao?"

Trong đoạn này, những từ như "tao", "ưng", "biểu", "tối ngày", "đen thui" đều là những phương ngữ Nam Bộ quen thuộc, giúp tái hiện không gian sống và cách nói chuyện rất đời thường của người dân miền Tây. Những cách gọi thân thuộc như "thằng hai Xà Beng" thể hiện phong tục đặt tên theo thứ bậc trong gia đình của người Nam Bộ, làm tăng thêm sự gần gũi và chân thật. Bên cạnh đó, các hình ảnh gắn liền với cuộc sống sông nước như "lội đồng mót lúa, chăn trâu, bắt cá lia thia" cũng góp phần làm nổi bật không gian sinh hoạt đặc trưng của con người nơi đây.

Việc sử dụng phương ngữ không chỉ giúp cá tính nhân vật trở nên sinh động, chân thực mà còn truyền tải cảm xúc một cách tự nhiên và sâu sắc. Lời văn của Nguyễn Ngọc Tư không cầu kỳ, hoa mỹ nhưng lại chạm đến trái tim người đọc bởi sự bình dị, mộc mạc mà đầy sức nặng. Chính cách sử dụng phương ngữ này đã góp phần tạo nên phong cách riêng của bà, khiến văn chương trở thành một tấm gương phản chiếu chân thực đời sống con người Nam Bộ.